Print Sermon

Mục đích của trang mạng nầy là để cung cấp những bài giảng viết miển phí và những bài giảng trên vi-đi-ô đến các mục sư và giáo sĩ trên toàn thế giới, đặc biệt là Thế Giới Thứ Ba, là những nơi có rất ít chủng viện thần học hay trường Kinh Thánh.

Những bài giảng và vi-đi-ô này được truyền đến khoảng 1,500,000 máy vi tính trên 221 quốc gia mỗi tháng tại www.sermonsfortheworld.com. Hàng trăm người khác xem nó trên YouTube, nhưng họ sớm rời Youtube và đến với trang mạng của chúng ta, bởi vì mỗi bài giảng hướng họ rời khỏi Youtube mà đến trang mạng của chúng ta. Youtube cung cấp người đến với trang mạng của chúng ta. Bài giảng được chuyển dịch qua 46 ngôn ngữ đến với hàng ngàn người mỗi tháng. Những bài giảng không có bản quyền, cho nên những mục sư có thể sử dụng chúng mà không cần có sự cho phép. Xin vui lòng nhấn vào đây để tìm xem bạn có thể trợ giúp chúng tôi hàng tháng hầu cho việc rao truyền Phúc Âm quý báu này được lan rộng đến toàn thế giới, bao gồm cả các quốc gia Hồi Giáo và Ấn Độ Giáo.

Khi nào bạn viết cho Tiến sĩ Hymers, xin vui lòng cho ông biết bạn đang cư ngụ tại quốc gia nào, bằng không thì ông không thể trả lời cho bạn được. Điện thư (e-mail) của Tiến sĩ Hymers là rlhymersjr@sbcglobal.net.




PHÁ VỠ XIỀNG XÍCH CỦA CÔ ĐƠN

BREAKING THE CHAINS OF LONELINESS
(Vietnamese)

bởi Tiến sĩ R.L. Hymers, Jr.
by Dr. R. L. Hymers, Jr.

Bài giảng được giảng tại Baptist Tabernacle of Los Angeles
Sáng Chúa Nhật ngày 13 tháng 7 năm 2014
A sermon preached at the Baptist Tabernacle of Los Angeles
Lord's Day Morning, July 13, 2014

“Khốn thay cho kẻ ở một mình” (Truyền Đạo 4:10).


Theo Tiến sĩ Leonard Zunin, bác sĩ tâm thần tại Los Angeles, nan đề lớn nhất của nhân loại là sự cô đơn. Nhà phân tâm học Erich Fromm cho rằng, “Nhu cầu lớn nhất của loài người là cần được thoát khỏi sự tách biệt, thoát ra khỏi nhà tù của sự cô độc.” Kinh Thánh chép, “Loài người ở một mình thì không tốt” (Sáng-Thế-Ký 2:18). Thi hào người Anh John Milton nhắc chúng ta rằng sự cô đơn là điều đầu tiên không tốt mà Đức Chúa Trời đã phán.

Và không có nơi nào cô đơn hơn là ở tại thành phố lớn như Los Angeles. Herbert Prochnow nói, “Đô thị là nơi cộng đồng con người cùng sống cô độc.” Mẹ Teresa, người đã từng sống ở khu ổ chuột tại thành phố Calcutta, Ấn độ thổ lộ, “Trong sự nghèo đói, cô đơn là một loại tồi tệ nhất.” Nếu điều này là sự thật thì người Mỹ là những người nghèo nhất trên thế giới! Hàng triệu người vùng Los Angeles đang sống trong cô đơn. Còn quý bạn thì sao? Bạn có bao giờ cảm thấy rằng không có một ai thật sự để ý đến mình – không có ai hiểu hoặc cảm thông với mình không?

Tôi cho rằng những bác sĩ tâm thần nói ở trên, Bác sĩ Zunin và Bác sĩ Fromm đã nói đúng. Tôi tin rằng cô đơn là một nan đề lớn nhất con người đang phải đối diện ngày hôm nay – đặc biệt tại thành phố Los Angeles – và nhiều nơi khác trên thế giới. Nhiều người trong quý bạn sáng hôm nay cũng đang bị sự cô đơn trói buộc! Trong bài giảng này, tôi sẽ bàn về đề tài cô đơn

I. Trước hết, hãy suy nghĩ về sự cô đơn của nền văn hóa và đất nước chúng ta.

Dù với tất cả những sự tiến bộ về khoa học và kỹ thuật, ngày hôm nay chúng ta lại càng cô đơn nhiều hơn so với người sống trong các thế hệ trước. Trong lần kỷ niệm lần thứ sáu mươi lăm ngày sinh của khoa học viễn tưởng, tác giả H.G. Wells thổ lộ, “Tôi cô đơn, và không bao giờ tìm thấy bình an.” Người đàn ông buồn bã và cô đơn đó là một người vô thần và là kẻ thù của Cơ Đốc Giáo.

Kỹ thuật hiện đại hầu như đứng đàng sau nỗi cô đơn của chúng ta. Thử lấy ti-vi làm ví dụ. Ann Landers, người chuyên viết báo cho rằng, “Vô tuyến truyền hình đã và đang chứng minh rằng loài người thích nhìn vào bất cứ đồ vật hơn là nhìn nhau.” Người ta ngồi trước ti-vi hàng giờ đồng hồ, hoặc chơi trò chơi điện tử cho đến khi nào hết mới thôi. Chúng ta không còn ngồi lại ăn bữa ăn tối với nhau, trò chuyện như bạn bè hoặc như người thân. Chúng ta hầu như quên không biết phải trò chuyện như thế nào. Chúng ta quá bận rộn xem ti-vi hay iPad đến nỗi không còn giờ để nói chuyện với nhau – một cách tâm đắc nữa!

Người ta nhét vào tai sợi dây loa và truyền âm nhạc vào trong trí não của mình. Họ nhốt mình trong xe. Mỗi người một xe. Họ “đăng nhập” vào máy điện toán – một mình.

TV, máy điện toán, xe cộ, máy nghe băng – tất cả những thiết bị điện tử này – không làm cho chúng ta hạnh phúc hơn. Nó lại làm cho chúng ta cô đơn hơn. Albert Einstein nói, “Điều hiển nhiên đến kinh ngạc là kỹ thuật hiện đại đã chiếm thế thượng phong trên con người.” Các trò chơi điện tử tạo nên một loại hình cô đơn tồi tệ nhất cho giới trẻ hôm nay!

Kinh Thánh chép, “..nhưng khốn thay cho kẻ ở một mình mà sa ngã, không có ai đỡ mình lên” (Truyền đạo 4:10). Và tôi tin rằng đây là lý do chính mà nhiều thanh niên ngày hôm nay tìm đến thuốc phiện. Họ tất cả điều cô đơn. Một số khác tìm đến băng đảng – nơi họ cố đi kiếm tình bạn mà họ không có được trong gia đình tan vỡ của mình. Số khác nữa thì sa vào tiệc tùng tối thứ Sáu và thứ Bảy – chỉ để tìm cách che lấp nỗi cô đơn của mình. Thế nhưng nỗ lực đó không có hiệu quả. Băng đảng không ở lại với nhau. Tiệc tùng rồi cũng tan – sau đó ai về nhà nấy – lại cô đơn.

Sự ích kỷ ngăn chận người ta cấu thành những mối quan hệ lâu dài. Kinh Thánh chép:

“Hãy biết rằng trong ngày sau rốt, sẽ có những thời kỳ khó khăn. Vì người ta đều tư kỷ, tham tiền, khoe khoang, xấc xược..lường thầy phản bạn.. ưa thích sự vui chơi hơn là yêu mến Đức Chúa Trời” (II Ti-mô-thê 3:1-4).

Đoạn Kinh Thánh trên là một lời tiên tri cho thời đại cô đơn của chúng ta – và nó cũng lý giải tại sao có nhiều người cô đơn ngày hôm nay.

“Lòng tư kỷ.” Bạn sẽ không làm thân được với ai nếu bạn chỉ có tình yêu lớn nhất cho bản thân. “Ưa thích sự vui chơi hơn là yêu mến Đức Chúa Trời.” Hãy thừa nhận điều này đi! Nhiều người chỉ yêu thích sự vui chơi cách ích kỷ và không dành cho Đức Chúa Trời một chút tình yêu nào. Có phải bạn là như vậy không? Có phải bạn ích kỷ đến tận tâm khảm mình không? Sự ích kỷ là bản chất của tội lỗi – yêu bản thân và không có lòng yêu mến Đức Chúa Trời. Trong tình yêu bản thân, bạn đang phản loạn với Đức Chúa Trời. Bạn đẩy Đức Chúa Trời ra khỏi sự suy nghĩ của mình. Và kết quả là bạn đã bị nguyền rủa bởi sự cô đơn. Bạn có thể chưa từng biết về tình yêu của Đức Chúa Trời. Bạn có thể tiếp tục sống mà không có một người bạn thân nào. Kinh Thánh chép, “Người nào được nhiều bằng hữu sẽ làm hại cho mình” (Châm Ngôn 18:24). Nếu không phải là người thân thiện thì bạn sẽ không có bạn thật. Đó là tình trạng buồn thảm của người lạc mất và cô đơn, người không có Chúa trong thời đại chúng ta.

Đó là lý do tại sao bạn cần sắp xếp lại thì giờ làm việc của mình để không phải đi làm trong ngày thờ phượng. Bạn cần Đức Chúa Trời! Quý vị cần làm quen với bạn hữu tại nhà thờ hơn bất cứ món tiền thu nào mà được nhờ làm việc những ngày Chúa Nhật.

Không có điều gì có thể chữa lành sự cô đơn của bạn ngoại trừ Đấng Christ và Hội Thánh địa phương! Bạn cần hàng phục Đấng Christ và cần được tẩy sạch tội lỗi qua dòng Huyết của Ngài! Sau đó, bạn cần nên vào Hội thánh địa phương và kết bạn lâu dài tại đây! Tại sao lại phải chịu sống cô đơn? Hãy trở về nhà – về hội thánh!

Kinh Thánh cho chúng ta biết về những người Cơ Đốc Nhân đầu tiên:

“Ngày nào cũng vậy, cứ chăm chỉ đến đền thờ; còn ở nhà, thì bẻ bánh và dùng bữa chung với nhau cách vui vẻ thật thà, ngợi khen Đức Chúa Trời và được đẹp lòng cả dân chúng. Mỗi ngày Chúa lấy những kẻ được cứu thêm vào Hội thánh” (Công Vụ Các Sứ đồ 2:46-47).

Đó là lý do tại sao đến nhà thờ giúp họ có tấm lòng “vui vẻ thật thà” – và giữ họ khỏi sự cô đơn. Họ có tại nhà thờ mỗi khi cánh cửa mở. Hãy bắt chước gương của họ! Hãy trở lại đây vào Chúa Nhật tới! Hãy đến vào sinh hoạt trọn vẹn trong sự thông công với Hội thánh chúng tôi! Điều này sẽ giúp chữa lành sự cô đơn của bạn! Đấng Christ sẽ phá vỡ gông xiềng của cô đơn! Hãy đến với Hội thánh và dâng lòng mình cho Đấng Christ!

II. Thứ nhì, hãy nghĩ về sự cô đơn của cái chết.

Kinh Thánh cho chúng ta biết lời Gia-cốp nói như sau:

“Nhưng Gia-cốp đáp rằng: Con út tao sẽ chẳng đi xuống với bay đâu [đến Ê-díp-tô]; vì anh nó đã chết rồi, chỉ còn một mình nó mà thôi” (Sáng Thế Ký 42:38).

Một ngày nào đó, người thân của bạn cũng sẽ qua đời – và bạn sẽ ở lại một mình.

Sự chết là một điều kinh khủng – nó sẽ chạm đến tất cả mọi người – bao gồm cả bạn nữa. Và sự chết cũng có thể làm cho bạn cô đơn đến kinh khủng và chán nản nữa.

Bạn được tiếp đón tại nơi mà mình có thể nói,

“Tôi thao thức, tôi giống như chim sẻ hiu quạnh trên mái nhà!” (Thi-Thiên 102:7).

Bạn có thể có cảm giác cô đơn như con chim – một mình trên mái nhà – một mình, không có ai để nương tựa vào!

Chúa sai thiên sứ đến để giải thoát Phi-e-rơ khi ông đang bị cầm tù. Thiên sứ nói, “Hãy mau chờ dậy, xiềng bèn rớt ra khỏi tay người” (Công-Vụ-Các-Sứ-Đồ 12:7). Đó là điều sẽ xảy ra với bạn khi bạn đến với Đấng Christ và được biến đổi. Xiềng xích nô lệ của sự chết sẽ rớt xuống – bạn sẽ được tự do. Đấng Christ đến:

“…hầu cho Ngài bởi sự chết mình mà phá diệt kẻ cầm quyền sự chết, là ma quỷ, lại cho giải thoát [được tự do] mọi người vì sợ sự chết, bị cầm trong vòng tôi mọi trọn đời” (Hê-bơ-rơ 2:14-15).

Như Charles Wesley viết:

Xiềng xích đứt tung, lòng tôi được tự do;
Vùng dậy, bước tới và tôi theo Ngài.
Tình yêu diệu kỳ! Nào ai thấu triệt
Ngài Đấng Chí Tôn, chết thay tội tôi?
   (“Và Có Thể Nào ‘And Can It Be?’” bởi Charles Wesley, 1707-1788)

Xiềng xích của sự cô đơn của sự chết sẽ đứt tung khi bạn thật sự đến cùng Đấng Christ!

III. Thứ ba, hãy suy nghĩ về sự cô độc của Âm Phủ

Kinh Thánh cho chúng ta biết về câu chuyện của một người đàn ông giàu có, không tin Chúa. Ông chết và xuống thẳng Âm Phủ. Kinh Thánh chép:

“Người giàu ở nơi Âm phủ đang bị đau đớn, ngước mắt lên, xa thấy Ap-ra-ham, và La-xa-rơ trong lòng người; bèn kêu lên rằng: Hỡi Áp-ra-ham tổ tôi, xin thương lấy tôi, sai La-xa-rơ húng đầu tay vào nước đặng làm cho mát lưỡi tôi, vì tôi bị khổ trong lửa này quá đỗi” (Lu-ca 16:23-24).

Nơi Âm phủ ông ta bị ám ảnh với ý tưởng được một ít nước để làm mát môi miệng mình. Nhưng ông đang bị cô đơn tại Âm Phủ. Không có một ai để giúp ông cả. Ông kêu gào để ai đó đến đem cho ông một ít nước.

Sự khổ sở của người đàn ông thể hiện sự cô độc tột cùng của Âm phủ. Bạn hữu của bạn, nếu họ ở nơi Âm phủ, cũng không thể giúp bạn gì được hơn là bạn cũ của họ giúp họ nữa. Họ sẽ bị phân rẽ trong cảnh ảm đạm của bóng tối và lửa. Bạn sẽ cô đơn, giống như ông ta, khốn khổ đời đời trong cô độc.

Chỉ có Chúa Jê-sus mới có thể phá tan xiềng xích Âm phủ cho bạn! Và Ngài chỉ có thể làm điều đó ngay bây giờ – trong khi bạn còn đang sống. Nếu bạn chờ cho đến khi chết, thì đời đời đã quá trễ. Hãy đến với Đấng Christ ngay – và bạn sẽ hát lên bài ca,

Chúa ôi, bởi lằn roi đã Ngài chịu,
Từ nọc kinh hãi của sự chết, tôi tớ Ngài được giải thoát,
Cho chúng con được sống và ca ngợi Ngài, Ha-lê-lu-gia!
   (“The Strife Is O’er”, phỏng dịch qua Francis Pott, 1882-1909)

Sự chết không giữ được con mồi – Vì Chúa Jê-sus, Đấng Cứu Chuộc tôi!
Ngài phá bỏ gông cùm – Chúa Jê-sus tôi!
   (“Christ Arose” – bởi Robert Lowry, 1826-1899)

Xiềng xích cô đơn của Âm phủ được phá tan vĩnh viễn khi bạn toàn tâm đến với Chúa Jê-sus Christ! Hãy đến với Ngài! Hãy ra khỏi tội lỗi! Đến với Hội thánh Chúa! Xiềng xích cô đơn trong Âm phủ sẽ bị Đức Chúa Jê-sus Christ, con Đức Chúa Trời phá tan!

IV. Kế đến, thứ tư, hãy suy nghĩ về sự cô đơn của Đấng Christ.

Đấng Christ thường một mình trong thời gian Chúa giảng đạo trên đất. Kinh Thánh chép:

“Xong rồi, Ngài lên núi để cầu nguyện riêng, đến chiều tối, Ngài ở đó một mình” (Ma-thi-ơ 14:23).

Đám đông theo Chúa Jê-sus, nhưng Ngài thường đi ra xa để một mình đến với Đức Chúa Trời – xa khỏi đám đông. Chúa Jê-sus thường nói, “Đấng đã sai ta đến vẫn ở cùng ta, chẳng để ta ở một mình” (Giăng 8:29). Trong suốt thời gian Chúa Jê-sus giảng đạo trên đất, Đức Chúa Trời luôn ở cạnh Ngài. Nhưng họ bắt và đánh đập Ngài, đặt mão gai trên đầu, và chế giễu Ngài. Họ kéo lê Chúa lên đồi cao và đóng đinh Ngài vào cây thập tự. Và trong lúc Ngài hấp hối, Đức Chúa Trời đã rời xa người Con. Và Chúa Jê-sus đã kêu thốt lên:

“Đức Chúa Trời tôi ơi! Đức Chúa Trời tôi ơi! Sao Ngài lìa bỏ tôi” [Tại sao Ngài rời khỏi tôi] (Ma-thi-ơ 27:46).

Trong khoảnh khắc đáng sợ này, Chúa Jê-sus Christ, con Đức Chúa Trời, bị bỏ một mình trên Cây Thập Tự. Ngài hoàn toàn cô đơn. Đức Chúa Trời ngoảnh mặt khỏi người Con yêu quý của Ngài – và Đấng Christ chính thân mình mang lấy tội lỗi của tất cả chúng ta – một mình đơn độc trên Cây Thập Tự. Luther là một nhà thần học vĩ đại, nhưng ông đã nói ông hiểu hoàn toàn điều nầy hay giải thích bằng ngôn ngữ của loài người.

Ngay cả Đức Chúa Trời cũng không thể nhìn thấy tội – vì thế Ngài ngoảnh mặt đi khi Chúa Jê-sus “gánh lấy tội lỗi chúng ta trong thân thể Ngài trên cây gỗ” (I Phi-e-rơ 2:23). Đó là lý do tại sao Chúa Jê-sus là Đấng duy nhất có thể phá vỡ xiềng xích tội lỗi đã cột chặt quý vị vào trong tình trạng lạc mất, cô đơn, và tội lỗi. Đấng Christ có thể cứu quý vị khỏi hình phạt của tội lỗi vì chính Ngài đã một mình mang lấy tội của quý vị trên Cây Thập Tự!

Chúa Cứu Thế cô đơn nguyện cầu trong vườn Ghết-sê-ma-nê,
Một mình, Ngài uống chén đắng và chịu đớn đau vì tôi.
Một mình! Một mình! Ngài mang hết tội tôi trong cô đơn.
Ngài phó thân mình để cứu con người,
Ngài cam chịu, huyết tuôn và chết trong cô đơn.
   (“Cô Đơn ‘Alone’” – Ben H. Price, 1914)

Đấng Christ chịu chết một mình trên Thập Tự Giá để cứu bạn và tôi khỏi sự đơn độc mà tội lỗi mang đến linh hồn con người. Ngài chết thay chổ của bạn, chỉ để đền tội cho mọi người. Đấng Christ có thể phá vỡ xiềng xích của tội lỗi vì Ngài chết trên Cây Thập Tự cho bạn! Hãy đến với Chúa Jê-sus và bạn sẽ được giải thoát khỏi tội lỗi!

V. Nhưng cuối cùng, hãy nghĩ về sự đơn phương của việc hoán cải

Không phải nhờ tôi mà bạn sẽ được biến đổi. Tôi chỉ là một dụng cụ – một

người giảng đạo – để chỉ cho quý vị hướng đi đúng – về phía Đấng Christ – giống như người truyền đạo trong Pilgrim’s Progress. Nhưng bạn cần phải tự mình đi tìm Đấng Christ. Bạn cần đến với Chúa Jê-sus Christ một mình. Thật là một hình ảnh hoàn hảo về sự đơn phuơng của biến đổi trong kinh nghiệm cứu rỗi của Gia-cốp:

“Vả, một mình Gia-cốp ở lại, thì có một người vật lộn với mình đến rạng đông” (Sáng-Thế-Ký 32:24).

Người “đàn ông” vật lộn với Gia-cốp đêm hôm ấy chính là hiện thân của Đấng Christ, là Đấng đã đến với Gia-cốp trong đêm tối khi ông ở một mình.

Cũng như một số quý vị, Gia-cốp chưa biết Chúa Jê-sus cách cá nhân. Trong giờ phút cô đơn, ông vật lộn cùng Đấng Christ suốt đêm. Và bạn, cũng vậy, cần phải đến với Chúa Jê-sus cách cá nhân. Bạn thấy đó, tôi không thể biến đổi bạn. Tôi không thể biến quý vị trở nên Cơ Đốc Nhân thật thụ. Đó chỉ là điều giữa bạn và Chúa Jê-sus mà thôi.

“Vả, một mình Gia-cốp ở lại, thì có một người vật lộn với mình đến rạng đông” (Sáng-Thế-Ký 32:24).

Đấng Christ chết trên Cây Thập Tự để đền tội cho bạn. Nhưng bạn phải “đầu hàng” Đấng Christ. Bạn cần phải nhường cho Đấng Christ. Bạn không nên lắng nghe ý tưởng và tấm lòng phản nghịch của mình. Bạn cần phải phủ phục dưới chân Đấng Christ như là một tội nhân bất lực. Bạn phải nhường cho Đấng Christ và đặt niềm tin của mình hoàn toàn nơi Chúa Jê-sus. Ngài sẽ thay đổi tấm lòng của bạn! Ngài sẽ phá vỡ xiềng xích của tội lỗi! Ngài xóa sạch tội lỗi chúng ta bằng chính Huyết báu Ngài!

Nếu quý vị muốn trò chuyện với chúng tôi về sự tuân phục của Đấng Christ và trở nên một Cơ Đốc Nhân thật sự, xin vui lòng rời khỏi chỗ ngồi và đi về cuối phòng ngay bây giờ. Tiến sĩ Cagan sẽ dẫn quý vị đến một phòng khác cho chúng ta trò chuyện. Bác sĩ Chan, xin vui lòng cầu nguyện cho những ai đang muốn đặt lòng tin nơi Đấng Christ.

(KẾT THÚC BÀI GIẢNG)
Bạn có thể đọc những bài giảng của Tiến Sĩ Hymers bằng tiếng Việt hằng tuần trên
trang mạng tại www.realconversion.com. Bấm vào “Bài giảng bằng tiếng Việt.”

Bạn có thể gởi điện thư bằng tiếng Anh cho Tiến Sĩ Hymers tại rlhymersjr@sbcglobal.net
hoặc bạn có thể gởi thư về địa chỉ P.O. Box 15308, Los Angeles, CA 90015. Hoặc gọi điện
thoại cho ông tại số (818) 352-0452.

Những bài giảng viết tay nầy không có bản quyền. Bạn có thể dùng họ mà không cần có sự
cho phép của Tiến sĩ Hymers. Nhưng mà tất cả thông điệp qua video đã có bản quyền, và
chỉ được sử dụng khi nào có xin phép.

Đọc Kinh Thánh Trước Bài Giảng bởi Ông Abel Prudhomme: Truyền- Đạo 4:8-12.
Đơn Ca Trước Bài Giảng bởi Ông Benjamin Kincaid Griffith:
“Mười Ngàn Thiên Sứ ‘Ten Thousand Angels’” (bởi Ray Overholt, 1959).


DÀN BÀI CỦA

PHÁ VỠ XIỀNG XÍCH CỦA CÔ ĐƠN

BREAKING THE CHAINS OF LONELINESS

bởi Tiến sĩ R.L. Hymers, Jr.

“Khốn thay cho kẻ ở một mình” (Truyền-Đạo 4:10).

(Sáng-Thế-Ký 2:18)

I.    Trước hết, hãy suy nghĩ về sự cô đơn của nền văn hóa và đất nước
chúng ta, Truyền-Đạo 4:10; 2 Ti-mô-thê 3:1-4;
Châm-Ngôn 18:24; Công-Vụ-Các-Sứ-Đồ 2:46-47.

II.   Thứ nhì, hãy nghĩ về sự cô đơn của cái chết, Sáng-Thế-Ký 42:38;
Thi-Thiên 102:7; Công-Vụ-Các-Sứ-Đồ 12:7; Hê-bơ-rơ 2:14-15.

III.  Thứ ba, hãy suy nghĩ về sự cô độc của Âm Phủ, Lu-ca 16:23-24.

IV.  Thứ tư, hãy suy nghĩ về sự cô đơn của Đấng Christ, Ma-thi-ơ 14:23;
Giăng 8:29; Ma-thi-ơ 27:46; 1 Phi-e-rơ 2:24.

V.   Thứ năm, hãy suy nghĩ về sự đơn phương của việc hoán cải,
Sáng-Thế-Ký 32:24.